399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Tin12h
  • Bi đát cảnh chị gái xin bác sĩ đưa em về để…chết

Bi đát cảnh chị gái xin bác sĩ đưa em về để…chết

Bi đát cảnh chị gái xin bác sĩ đưa em về để… chết Theo sự chỉ dẫn của bác sĩ khoa Phẫu thuật cột sống – bệnh viện hữu nghị Việt Đức (Hà Nội), chúng tôi. được gặp gỡ bệnh nhân Nguyễn Thị Sáng (51 tuổi) trong phò...

Được các bác sĩ giải thích về mức độ nguy hiểm bệnh tình của em gái nhưng cô vẫn một mực xin em về bởi không có tiền điều trị tiếp. Ba chị em đều cảnh không chồng nuôi nhau, cô thực sự không biết bấu víu vào ai để cứu tính mạng em gái mình

Theo sự chỉ dẫn của bác sĩ khoa Phẫu thuật cột sống – bệnh viện hữu nghị Việt Đức (Hà Nội), chúng tôi. được gặp gỡ bệnh nhân Nguyễn Thị Sáng (51 tuổi) trong phòng hậu phẫu. Với tình trạng khó thở, mạch đập nhanh, chấn thương ngực, tràn khí màng phổi hai bên, chấn thương cột sống, gãy 2 đốt sống, vỡ xương chậu, gãy xương lồi cầu trong đùi trái… bệnh nhân đang trong tình thế hết sức nguy kịch cho dù đã được mổ để dẫn lưu hút máu màng phổi hai bên. Tuy nhiên điều đáng nói đó là cả bệnh nhân và người nhà đều một mực xin về để “trước khi chết còn được nhìn thấy mẹ”.

Ngượng ngùng trước những chia sẻ của bác sĩ với chúng tôi, cô Sáng cứ cúi gằm mặt vào trong dấm dứt khóc mãi không thôi. Toàn thân đau đớn bởi đa chấn thương nhưng cô vẫn cố gắng thều thào cho biết: “Cháu cũng muốn sống lắm nhưng chị cháu không có tiền chữa bệnh cho cháu đâu, ở nhà cháu còn mẹ già hơn 90 tuổi nữa, bà già yếu và cần phụng dưỡng bác ạ” (cô Sáng nói chuyện xưng “cháu” với tất cả mọi người – PV).

Đứng kế bên cô Sáng là chị gái Nguyễn Thị Tỉnh đang lấy khăn lau nước mắt lặng im không nói gì. Có lẽ cô một phần vì xấu hổ cho cái sự bất lực của mình, một phần vì quá đau buồn trước tai nạn của em gái nên cứ cố tình cúi gằm mặt xuống để tránh ánh nhìn của tôi. Chốc chốc cô Sáng lại hỏi chị: “Em muốn về nhà để được nhìn thấy mẹ, chị xin bệnh viện cho em về chưa?” khiến các bác sĩ và tôi cảm thấy vô cùng ái ngại.

Là người điều trị trực tiếp cho bệnh nhân Sáng, bác sĩ Nguyễn Văn Trung tỏ ra lo lắng trước quyết định của gia đình: “Bệnh nhân bị ngã khi đang trèo cây ở độ cao 3m dẫn đến bị đa chấn thương, hiện tại bệnh nhân đã tỉnh nhưng thể trạng suy kiệt trầm trọng, mạch đập nhanh. Mặc dù bệnh nhân không có tiền để đóng, cũng không có bảo hiểm y tế nhưng phía bệnh viện vẫn đang cho truyền dịch đạm với chi phí từ 1 đến 2 triệu/ bịch để cứu tính mạng của bệnh nhân. Vấn đề cấp bách bây giờ đó là đợi sức khỏe của bệnh nhân khá hơn sau đó sẽ tiến hành mổ cột sống với mức chi phí lên khoảng hơn 50 triệu đồng nhưng gia đình hoàn toàn không có tiền và xin bằng được để về nhà chịu chết”.

Không còn cách nào để cứu tính mạng cô Sáng, tôi quay sang cố tình hỏi chuyện cô Tỉnh: “Chẳng lẽ để cô Sáng bỏ mạng chỉ vì không có 50 triệu sao cô?”.Bất ngờ bị hỏi cô Tỉnh bỗng òa khóc nức nở : “Cháu không muốn thế đâu bác ạ, nhưng cháu biết làm thế nào bây giờ hả bác?”. Sau câu hỏi đó, cô như muốn dốc hết bầu tâm sự với tôi nên giải bày tất cả: “Bố cháu đi bộ đội từ năm 1966 nhưng khi trở về thì bị điên, bố cháu mất năm 2002. Em gái cháu là Nguyễn Thị Soi sinh ra mắc bệnh giống bố và đã qua đời năm 2001. Em trai cháu hiện tại có gia đình nhưng cũng không được khôn, mọi người nói là nó cũng mang bệnh giống bố. Còn lại ba chị em gái là cháu, em Hường (sinh năm 1968), và em Sáng đều không có gia đình vì ở người ta sợ chúng cháu mắc bệnh như bố nên không ai hỏi cả. Ba chị em cháu chỉ làm ruộng và đang ở với mẹ già ngoài 90 tuổi. Từ lúc em Sáng bị tai nạn ngã cây đến giờ, ba chị em cháu đi vay tiền tất cả được 10 triệu thì đã đóng viện phí và tiền xe cộ cấp cứu từ Nam Định lên đây. Bây giờ thì cháu chịu, cháu không biết lấy tiền đâu ra chữa bệnh tiếp cho em gái cả bác ạ”.

Nghe tâm sự của cô Tỉnh PV ghi lại ở bệnh viện Việt Đức.

Dứt lời cô lại nức nở khóc như muốn bung ra hết sự tủi thân của phận nghèo hèn. 3 chị em gái đều không có chồng, bình thường cô cũng mạnh mẽ lắm để vươt lên những dị nghị, dèm pha về căn bệnh tâm thần của người đời mà sống nhưng lúc này, đứng trước sự sống của em gái cô trở nên mềm yếu đến đáng thương. 50 triệu để đổi lấy mạng sống của một con người? Lẽ nào lại có thể?. Bất giác quay sang nhìn cô Sáng, cái dáng người tiều tụy, yếu ớt lắm, cô vẫn đang mơ màng trong cơn đau muốn được trở về nhà để nhìn mẹ lần cuối vì biết nhà mình nghèo lắm, không có tiền đâu mà chữa bệnh.